Người dịch: Whistle

“Tiểu thư, người này rất lợi hại.” Hà bá mặt mày nghiêm túc:

“Tu vi có lẽ không cao, nhưng sự am hiểu đối với Tử Lôi Đao Pháp, chắc chắn đã đạt đến cảnh giới rất cao, nếu không, sẽ không thể nào như vậy.”

Tử Lôi Đao Pháp, là Tiên Thiên võ kỹ!

“Không ngờ, Kim Hoàng chi mạch lại có nhân vật như vậy, tuy rằng người này không phải là Hắc Thiết, nhưng thập phẩm bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của hắn ta.”

“Xem ra, lại có thêm một nhân tài kiệt xuất sắp nổi danh ở Thạch thành, chuyện này, chúng ta không đủ tư cách nhúng tay vào.”

“Lợi hại như vậy sao!” Lận Vân Như sáng mắt, không quan tâm đến chuyện mất mặt:

“Hình như hắn ta còn rất trẻ, không biết đã có vợ chưa?”

“Cái này…” Hà bá sững sờ, sau đó trầm ngâm suy nghĩ:

“Cũng không phải là không thể, nhưng mà tiểu thư, người này tâm địa hẹp hòi, ra tay tàn nhẫn, động một tí là lấy mạng người khác, e rằng không phải là người dễ gần.”

“Hà bá, ông nghĩ gì vậy?” Lận Vân Như dậm chân, nũng nịu nói:

“Ta chỉ tò mò thôi.”

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Lận Vân Như lại đỏ mặt.

Cũng không phải là…

Không thể.

Trong đình đá, lão Sở quỳ rạp xuống đất, khóc lóc, La Tú Anh cúi đầu, Chu Giáp khoanh tay đứng đó.

“Tạ ơn gia chủ.”

Lão Sở ôm hộp gỗ đựng đầu Sở Hải, run rẩy dập đầu.

Ông ta không chỉ có một đứa cháu trai, nhưng chỉ có Sở Hải là được ông ta yêu quý.

Danh ngạch miễn thuế cũng thuộc về Sở Hải.

Bây giờ…

“Đứng dậy đi.” Chu Giáp phất tay, một luồng kình lực vô hình nâng lão Sở dậy:

“Sở lão, tuổi của ông cũng không nhỏ rồi?”

Lão Sở cứng người, như thể đoán ra điều gì đó, há miệng:

“Lão nô… năm nay bảy mươi sáu tuổi.”

“Bảy mươi sáu tuổi sao.” Chu Giáp chậm rãi gật đầu:

“Với tuổi của ông, nên về nhà an hưởng tuổi già, nếu như còn phải làm việc nặng nhọc, người ta sẽ nói ta ngược đãi người già.”

Chu Giáp vung tay áo, chiếc rương đựng Nguyên Thạch, bảo vật rơi xuống bên cạnh lão Sở.

“Đây là thứ mà Tam Hà bang đưa, ông cầm lấy, về nhà đi.”

“Gia chủ!” Lão Sở run rẩy, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chu Giáp, trong lòng ông ta liền tràn đầy tuyệt vọng.

Sau đó, lão Sở chậm rãi gật đầu:

“Tạ ơn gia chủ.”

“Trước kia ông từng nói, phụ thân của Tam Thủy cũng có thể làm nông.” Chu Giáp nói:

“Để ông ta đến đây đi.”

“Vâng!” Trong mắt lão Sở hiện lên tia hy vọng, ông ta gật đầu:

“Tạ ơn gia chủ!”

Lão Sở già yếu, không sống được bao lâu nữa, con cháu của ông ta, ngoài Sở Hải ra, những người khác đều vô dụng, ông ta không còn hy vọng gì.

Lần này giới thiệu công việc cho phụ thân Tam Thủy, có thể nhận được trông nom, hơn nữa, quan hệ giữa hai gia đình vốn dĩ đã rất tốt.

Ít nhất là trước khi lão Sở chết sẽ không có vấn đề gì.

Còn về phần con cháu…

Những thứ trong tay đã đủ để truyền gia!

Còn về phần có thể giữ được hay không, ở tuổi này, lão Sở cũng không quản được nữa.

Nhìn lão Sở rời đi, Chu Giáp trầm ngâm một lúc, rồi nhìn La Tú Anh:

“Tên Quách Bình kia, vẫn còn ở chỗ cháu sao?”

“Không có.” La Tú Anh vội vàng lắc đầu:

“Hôm đó, sau khi biết chuyện, cháu đã đuổi hắn ta đi.”

“Ừ.” Chu Giáp gật đầu:

“Nghe nói, võ quán của cháu chỉ thu nhận trẻ con, chỉ dạy những kiến thức cơ bản, thu phí cũng không cao?”

“Vâng.” La Tú Anh đáp:

“Thạch thành rồng rắn lẫn lộn, cháu chỉ là một nữ nhi yếu đuối, có thể nuôi sống bản thân đã là tốt lắm rồi, không dám tranh giành với những võ quán khác.”

“Không tồi.” Chu Giáp hài lòng nói:

“Nhưng thực lực bản thân mới là căn bản, ngoài dạy võ, đừng quên tu luyện.”

“Cháu luôn nhớ lời dạy của Chu thúc.”

“Vừa hay, ta cũng muốn đến Thạch thành.”

Chu Giáp phất tay áo:

“Đi cùng ta.”

“Vâng.” La Tú Anh đáp, vội vàng đi dắt xe ngựa.

La Tú Anh bây giờ, tuy mới mười sáu tuổi, nhưng đã trưởng thành, giống như một người từng trải.

Đối mặt với Chu Giáp, La Tú Anh cũng học được cách che giấu suy nghĩ của mình.

Nếu như La Bình nhìn thấy, không biết ông ấy sẽ vui hay buồn.

Đến Thạch thành, hai người tách ra, Chu Giáp đi thẳng đến chỗ ở của Lôi Bá Thiên, vừa mới đến gần, hắn liền dừng bước.

Phát hiện Nguyên Tinh!

Phát hiện Nguyên Tinh!

Phát hiện Nguyên Tinh!

Thạch Thành rồng rắn lẫn lộn, rất nhiều thế lực.

Những thế lực như Tam Hà bang, cứ cách mấy ngày lại xuất hiện một cái.

Nhưng những bang phái thực sự có thể đứng vững ở Thạch Thành, được người ta biết đến, lại rất ít.

Nhưng dù sao đi nữa, Thiên Hổ bang do Lôi Bá Thiên tự mình sáng lập mấy chục năm trước chắc chắn là một trong số đó.

Lôi phủ.

Phía sau là nhà riêng của Lôi Bá Thiên, phía trước là tổng bộ Thiên Hổ bang.

Cổng chính hướng Nam, có chín bậc thang bằng đá, hai con hổ đá nặng mấy chục tấn được đặt ở hai bên, mắt hổ hung dữ, toát lên vẻ uy nghiêm.

Cánh cửa màu đỏ son đã mở ra, hơn mười người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đứng ở hai bên, thiếu gia Lôi gia còn đích thân ra đón khách.

Đại thọ của Lôi Bá Thiên sắp đến, không ít người đến đây chúc mừng.

Trên con đường dài trước cổng, xe cộ, người đi đường như mắc cửi, Chu Giáp chỉ cần liếc nhìn đã thấy hơn một trăm người.

Nguyên Tinh!

Ở đâu?

Chu Giáp còn chưa tìm thấy Nguyên Tinh, Thiên Khải Tinh trong thức hải đã im bặt, xem ra, nơi Nguyên Tinh tồn tại đã vượt khỏi phạm vi cảm nhận.

Chu Giáp tăng tốc, đi về phía cổng Lôi phủ, mới đi được hai bước đã bị một giọng nói gọi lại.

“Chu sư đệ!”

Viên Hi Thanh đeo kiếm bên hông, từ bên cạnh đi đến, cười vẫy tay với Chu Giáp:

“Ta cứ tưởng là mình đã đến sớm, không ngờ sư đệ còn sớm hơn, vừa hay, chúng ta cùng nhau đi gặp sư phụ.”

Nói xong, Viên Hi Thanh khoác vai Chu Giáp, rất thân thiết.

Chu Giáp dừng bước, thầm thở dài trong lòng.

Xem ra, tạm thời hắn không thể tìm được Nguyên Tinh.

0.51803 sec| 2401.945 kb